Chủ Nhật, 27 tháng 3, 2011

Câu chuyện về con chuột !!!

Một con chuột lén nhìn qua một lỗ nhỏ từ 1 bức tường thấy ông nông dân và bà vợ đang mở 1 gói hàng. “Thức ăn gì ở trong hộp này vậy nhỉ?”. Con chuột thắc mắc – nó thất vọng lắm khi khám phá đó là cái bẫy chuột.

Nó bỏ đi khỏi cái sân nông trại, con chuột tuyên bố sự đề phòng này.

“Có cái bẫy chuột ở trong nhà này! Có cái bẫy chuột ở trong nhà này!”

Con gà kêu cục cục nói, “ Chuột ơi, tôi có thể nói đây là một điều quan trọng đối với bạn, nhưng chuyện đó không có điều gì quan hệ đối với tôi cả. Tôi không muốn bạn làm phiền tôi về việc này nữa”.

Con chuột quay qua con lợn và nói cho con lợn, “Có cái bẫy chuột ở trong nhà này! Có cái bẫy chuột ở trong nhà này!”
Con lợn thông cảm, nhưng nói, “Tôi rất là xin lỗi, Chuột ơi, nhưng tôi không làm gì được đâu, chỉ còn cách là cầu nguyện thôi. Tôi chắc chắn sẽ cầu nguyện cho anh đấy mà”.

Con chuột quay qua con trâu và nói cho con trâu, “Có cái bẫy chuột ở trong nhà này! Có cái bẫy chuột ở trong nhà này!”
Con trâu nói, “Vậy sao, Chuột. Tôi xin lỗi nhé! nhưng nó không liên quan đến tôi chút nào.”

Thế rồi, con chuột trở về nhà, một mình vừa đi vừa cúi đầu xuống và vừa chán nản, vừa nghĩ về chuyện cái bẫy chuột của ông nông gia.

Cũng vào tối đó ở trong nhà vang ra một tiếng động — giống như là cái bẫy chuột đã bắt tóm một con mồi.
Bà vợ của ông nông gia chạy đi coi đã bắt được con gì. Trong đêm tối, bà ta không thấy cái đuôi của con rắn độc bị sập bẫy.

Con rắn cắn bà nông gia. Ông nông gia vội vàng chở vợ vào bệnh viện, và bà ta về nhà với cơn cảm sốt. Mọi người biết là phải trị cơn cảm sốt với cháo gà, cho nên ông nông gia ra ngoài sân với con dao để làm món cháo với một nguyên liệu chính.

Thế nhưng bà vợ của ông cứ thế vẫn tiếp tục bệnh, cho nên bạn bè và hàng xóm ghé qua rồi ngồi suốt ngày đêm với bà nông gia này. Để có thức ăn cho người ta, ông nông gia phải giết chết con lợn.

Vợ của ông nông gia này không lành bệnh được, bà qua đời. Có rất là nhiều người đến dự dám tang của bà, ông nông gia này phải làm thịt con trâu để cho có đầy đủ thức ăn cho tất cả mọi người.

Con chuột nhìn thấy tất cả qua lỗ hở và buồn thất vọng

Cho nên, khi bạn nghe có một người nào đó đang đương đầu với một chuyện khó giải quyết và bạn nghĩ là không liên quan với bạn, nên nhớ rằng — khi một trong những chúng ta bị đe dọa, tất cả chúng ta đang bị nguy hiểm.
Chúng ta, dù ở đâu, đều ở trong một cuộc hành trình gọi là cuộc sống. Chúng ta nên mở mắt to và mở lòng để giúp bạn bè và cố gắng hơn và khuyến khích người khác.


Có lẽ các bạn đã hiểu ra được ý nghĩa của câu chuyện này rồi đúng không? Trong cuộc sống, yêu thương và thành thật quan tâm tới những khó khăn của người khác ví như của gia đình, của bạn bè,..là chả bao giờ thừa cả. Cuộc sống luôn vận động và tiếp tục chảy mãi, vậy khi ai đó gặp chuyện gì rắc rối, hãy quay sang nói với họ  của bạn rằng: Tôi biết có vài chuyện rắc rối đang xảy đến với bạn, hãy để tôi giúp bạn được chứ? Sự chia sẻ sẽ làm con người ta nâng tầm giá trị của con người mình lên.

Thứ Sáu, 25 tháng 3, 2011

"Brock, em là cầu thủ có ảnh hưởng nhất đôi. Nếu em hướng tới thất bại thì cả đội cũng vậy."
Các bạn sẽ làm gì khi ở trong tình huống của anh bạn dưới đây? Đa phần trong số chúng ta tự cảm thấy hài lòng với chính cuộc sống hiện tại của bản thân. Đa phần chúng ta sẽ cảm thấy bi quan và thấy mình thật vô dụng khi ở trong tình cảnh bên dưới. Có những người đã vượt lên như vậy các bạn à, họ không bao giờ chịu khuất phục cuộc sống, còn bạn thì sao? Bạn đang cố gắng hay là đang dừng chân lại để nghỉ ngơi trong cuộc đời mình? Đã bao giờ bạn nghĩ rằng: chỉ cần đi là sẽ tới chưa? Chúng ta đều ngồi đây và hưởng thụ cuộc sống này. Chúng ta đang làm lãng phí công sức của bố mẹ hàng ngày. Khi chưa làm được điều gì có ý nghĩa lớn lao cho bản thân thì hãy làm 1 điều gì đó cho bố mẹ của bạn !!!


"Câu chuyện về Nick Vujicic. Vào buổi sáng xám xịt ngày 4.12.1982, tại một góc phố nhỏ ở Melbourne, Úc, tiếng khóc trẻ thơ đột ngột vang lên với thanh âm thê thiết đến xé lòng. Một đứa bé vừa chào đời. Nhưng ngay trong khoảnh khắc thiêng liêng ấy, cả bố mẹ nó đều gần như ngất đi sau khi nhìn thấy đứa con bé bỏng chỉ có đầu và tấm thân yếu ớt khuyết chi. Đó chính là Nick Vujicic.

Lên 6 tuổi, Nick được bố anh, vốn là một lập trình viên máy tính, dạy cách gõ phím và làm quen với máy vi tính. Khi Nick đến tuổi đi học, bố mẹ anh quyết định không gửi con vào trường dành cho những trường hợp khuyết tật mà lại đăng ký cho con trai mình cùng học với những đứa trẻ bình thường.

Lý do là cả hai đều muốn con mình học cách sống tự lập ngay trong hoàn cảnh khó khăn nhất. “Đó là một quyết định đúng, tôi luôn thầm cảm ơn bố mẹ mình vì đã cho tôi học trong môi trường của những học sinh bình thường”, Nick nói.

Thời gian đèn sách khi đó, Nick phải trải qua quá nhiều điều bất công: bị bạn bè bắt nạt, miệt thị và tẩy chay. Suốt nhiều năm phải sống trong hoàn cảnh khủng khiếp như thế, tâm hồn dễ vỡ của Nick đã bị tổn thương trầm trọng và sụp đổ đến mức cậu không muốn tồn tại nữa…

Nhưng một lần, mẹ của Nick đã đưa cho con trai đọc bài báo về một người đàn ông tật nguyền, khát khao được sống khỏe để tiếp tục giúp đỡ cho cộng đồng. Hình ảnh ấy đã thay đổi Nick hoàn toàn… Anh trở thành một nhà hùng biện giỏi, từng thực hiện 1.600 bài phát biểu trước đám đông tại hàng chục quốc gia của 4 lục địa: châu Phi, châu Á, châu Úc và Bắc Mỹ.

Anh còn điều hành Life Without Limbs, một tổ chức phi lợi nhuận hướng về những người khuyết chi. Nick khởi động các chương trình diễn thuyết truyền cảm hứng sống của mình từ năm 17 tuổi, tại những nhà thờ, trường học ở địa phương. Nick Vujicic - Hình ảnh của người thành công - Cống hiến cho cộng đồng, cho xã hội và vươn lên với những gì mình đang có! Đó là tấm gươnmg của yêu thương.

Vậy đâu là bí quyết để thành công, hạnh phúc? Trong cuộc đời chúng ta, chắc ai cũng đã từng đặt ra những câu hỏi này và có lẽ nhân loại đã đặt ra câu hỏi này từ hàng nghìn năm trước và sẽ tiếp tục đi tìm câu trả lời trong hàng nghìn năm sau.

Câu trả lời về bí quyết thành công, hạnh phúc sẽ được giải đáp. Hãy yêu thương và cho đi tình yêu thương. hãy yêu thương nhau thường xuyên và mãi mãi."

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng bạn có thể thua kém ai đó, mọi việc mới chỉ đang diễn ra và vẫn còn rất nhiều cơ hội cho bạn. Chỉ có bạn mới có thể tự vươn lên và thay đổi chính số phận của mình, đừng bao giờ sống trong cái vỏ ốc mà chính mình tạo ra 1 lần nữa. Thay đổi đi, tôi tin bạn là người Tài Giỏi !!!

Thứ Năm, 24 tháng 3, 2011

Bài nói của Lawrence Larry Elison tại đại học Yale.


Là sinh viên của đại học Yale, tôi xin lỗi nếu các bạn có thể chịu đựng được phần mở đầu trước, nhưng tôi muốn các bạn làm cho tôi một việc. Xin hãy nhìn chung quanh bạn. Hãy nhìn người bạn cùng lớp bên trái bạn. Hãy nhìn người bên phải bạn. Bây giờ, hãy xem xét điều này: 5 năm nữa, 10 năm nữa, thậm chí 30 năm nữa, kì quặc là những người bên trái bạn sẽ trở thành người thua cuộc. Người ngồi bên phải bạn lúc đó cũng là người thua cuộc. Và bạn, người ở giữa sẽ như thế nào? Bạn có thể mong mỏi điều gì hơn? Rốt cục bạn cũng sẽ là một gã tồi mà thôi. Tất cả đều thua. Tất cả. Thực tế, khi tôi tìm kiếm trong số những người trước mặt tôi hôm nay, tôi không thấy được hàng ngàn tia hi vọng cho một ngày mai tươi sáng. Tôi không thấy hàng ngàn người lãnh đạo tương lai trong hàng ngàn ngành công nghiệp. Tôi chỉ thấy hàng ngàn kẻ thua cuộc. Bạn lo lắng ư? Dễ hiểu mà. Sau cùng, tôi, Lawrence "Larry" Ellison, người bỏ học đại học nửa chừng, cả gan hùng hồn thốt ra những điều trái lẽ phải như thế trước khóa tốt nghiệp của một trong những viện có uy tín nhất đất nước này? Tôi sẽ nói cho các bạn biết tại sao? Bởi vì tôi, Lawrence "Larry" Ellison, người giàu thứ hai trên hành tinh, là một kẻ bỏ học giữa chừng, mà các bạn thì không. Bởi vì Bill Gates, người giàu nhất thế giới dù sao đi nữa cũng là một kẻ bỏ học giữa chừng, mà các bạn thì không. Bởi vì Paul Allen, người giàu thứ ba trên thế giới, cũng bỏ học ÐH giữa chừng, và bạn thì không làm điều đó. Và cứ tính như thế tiếp tục đi. Cho đến Michael Dell, người giàu thứ 9 trên thế giới và ngày càng đi lên rất nhanh, cũng là một thằng bỏ học giữa chừng và bạn, vâng chính lại là bạn, không như thế. Bạn thấy đảo lộn rồi ư? Có thể hiểu được mà. Vì vậy hãy để tôi chọc giận cái tôi trong bạn bằng cách chỉ ra, một cách thẳng thắn, là bằng cấp của bạn chẳng có giá trị gì hết. Phần lớn các bạn, tôi tưởng tượng là, đã trải qua 4,5 năm ở đây, bằng nhiều cách bạn cố gắng học và chịu đựng những gì sẽ có lợi cho bạn trong những năm sắp tới. Bạn đã lập ra một thói quen làm việc tốt. Bạn đã thiết lập nên một mạng lưới các quan hệ để có thể giúp đỡ bạn khi bạn vấp ngã trên con đường của mình. Và bạn đã tạo ra những gì có quan hệ suốt đời với từ "cách chữa bệnh". Tất cả điều đó đều tốt. Sự thật là bạn sẽ cần đến mạng lưới đó. Bạn sẽ cần những thói quen làm việc chăm chỉ. Bạn sẽ cần "cách chữa bệnh". Bạn sẽ cần nó vì bạn không bao giờ bỏ học nửa chừng, và chính vì thế, vâng, bạn sẽ không bao giờ ở trong số những người giàu nhất thế giới. Oh, chắc chắn là làm theo cách của bạn sẽ không bao giờ vươn tới số 10, 11 như Steve Ballmer ( Microsoft). Nhưng mà, tôi không nói cho bạn biết là thực sự ông ta đang làm cho ai phải không? Và để có được thành tích đó, ông ta đã bỏ học. Hơi trễ, đó là sai lầm lớn. Cuối cùng, tôi nhận ra rằng, nhiều bạn ở đây, hi vọng là đa số các bạn, tự hỏi rằng " Tôi có thể làm cái gì đây? Không còn hi vọng cho tôi nữa sao?" Thật sự là không. Quá trễ rồi. Bạn đã miệt mài quá nhiều, tôi nghĩ là bạn biết là quá nhiều. Bạn sẽ không là người thứ 9. Bạn có một cái mũ dính liền, tôi không ám chỉ đến cái mũ vuông ( trong đồng phục lễ tốt nghiệp) mà bạn đang đội trên đầu. Hmm… Bạn thực sự thấy lo lắng ư ? Dễ hiểu mà. Vì thế đây có lẽ là dịp tốt để nuôi dưỡng niềm hi vọng. Không phải cho các bạn mà là cho khóa mới sắp tới kia. Các bạn là đồ phế thải rồi, vì thế tôi sẽ để các bạn lãnh mức lương thảm hại 200.000 đô la một năm, nơi mà đơn xin vào làm của các bạn sẽ được những thằng bỏ học hai năm trước đây kí. Thay vào đó, tôi muôn mang lại hi vọng cho những bạn mới vào trường. Tôi muốn nói với các bạn, là tôi nhấn mạnh điều này: nên bỏ học. Hãy xếp đồ đạc và cả những ý tưởng lại và đừng quay trở lại nữa. Bỏ học đi. Ðứng dậy đi. Ðiều tôi muốn nói với bạn là cái mũ và áo choàng tốt nghiệp sẽ kéo bạn xuống chắc chắn như là những người bảo vệ kia sẽ lôi cổ tôi xuống khỏi sân khấu này…

Đại học !

Càng ngày càng nhận ra rằng môi trường ĐH tạo cho con người ta 1 vỏ bọc để bảo vệ mình khỏi nhiều cám dỗ của cuộc sống. Nhưng điều đó thôi thì không đáng nói làm gì, bởi vì cái vỏ bảo vệ ấy lại làm con người mềm yếu đi và không thể nào nhận thức được giả trị, ý nghĩ của cuộc sống. Ai cũng muốn vươn tới thành công nhưng hầu hết lại học ĐH. Một điều đáng nói nữa là trong quá trình học ĐH người ta lại bỏ qua chính những cơ hội để vươn tới thành công. Đúng, chúng ta sẽ thất bại vì chúng ta quá miệt mài, chúng ta biết quá nhiều những thứ không cần biết. Cho tới thời điểm này, đối với tôi, sau 2 năm học ĐH chỉ thấy có 2 môn học là ý nghĩa. Đó là : triết học Mác-Lê nin và môn Kinh tế, còn lại chả có gì quan trọng. Nhiều lúc nhận thấy rắng, con người chỉ kiếm ra tiền khi họ vất vả,khó nhọc và tất nhiên là phải bỏ công sức ra vì điều đó.    Hầu hết chúng ta đều muốn hưởng thụ 1 cuộc sống an nhàn không vất vả, và theo tôi như vậy thật là nhàm chán. Thử nghĩ xem, sẽ chẳng có gì là thú vị khi ngày mai chúng ta lại đến trường, về nhà ăn cơm, học bài rồi đi ngủ và sáng ngày kia...lại đến trường. Môi trường ĐH tôi luyện nên những con người như vậy. Chúng ta, tôi và các bạn, hầu hết mong muốn trở thành những nhà lãnh đạo với ước mong là làm thay đổi mọi thứ, nhưng điều quan trọng nhất trước  khi thay đổi mọi thứ là thay đổi chính mình, thì chúng ta lại không làm được !???
    Vậy cái điều mà tôi muốn nói tới ở đây là gì? Phải chăng tôi cổ vũ các bạn bỏ học ĐH? Không phải thế đâu nhé, vì tôi biết rằng các bạn, vì những lý do nào đó, sẽ không làm như vậy! Điều tôi muốn nhấn mạnh ở đây là chúng ta, tôi và các bạn, hãy đứng dậy, hãy xếp lại sách vở lúc không cần thiết, và ra ngoài kia, kiếm tìm những cơ hội cho riêng mình đi. Đừng ngại khó, đừng ngại khổ, vì khó với khổ sẽ đánh thức bản năng thiên tài trong chúng ta mà 20 năm nay chúng ngủ quên mất. Các bạn nên nhớ rằng, chính chúng ta tạo nên số phận cho riêng mình. May mắn không phải do Ông trời tạo ra mà đó là thành quả do chính con người tạo nên. May mắn chỉ thuộc về kẻ mạnh, sẽ không có cơ hội cho những người nhút nhát và không dám vươn lên khẳng định chính mình.