Thứ Hai, 18 tháng 7, 2011

Đàn ông khi đã 20 - khi chưa 25

Nếu bạn là đàn ông, nếu bạn đã hai mươi, nhưng bạn chưa hai lăm tuổi, bạn buộc phải tìm được một thứ gì đó ngoài tình yêu, giúp đôi chân bạn đứng vững vàng trong cuộc đời này. Bạn phải bắt đầu nghĩ cách để kiếm ĐỦ và sống ĐƯỢC.

Tôi chưa từng bao giờ nghĩ bằng cấp là thứ quan trọng, thiên tài với danh nhân đâu phải từ lò luyện và trường lớp mà ra. Nhưng nếu bạn không học tới nơi tới chốn, thì dù có đi làm cửu vạn, ngay cả bao cát cũng sợ rằng chẳng biết cách mà vác.

Bạn buộc phải làm cho những suy nghĩ văn vẻ và cảm xúc màu mè thị dân của mình dần trở thành lối tư duy sáng sủa, rõ ràng và những ngôn từ giản tiện ngắn gọn. Bởi những thứ màu mè và bồng bột sẽ không thể tồn tại lâu. Bạn phải biết rằng, những sự thích thú khi khi đọc văn hay, nghe lời bay bướm mang lại sẽ chẳng mấy giá trị, trong khi thứ quan trọng nhất lại nằm ở trí tuệ, tinh thần, tâm hồn, nội dung, tư duy của bạn.

Là đàn ông, làm ơn đừng đọc văn của những nhà văn nữ cùng thời với bạn.

Là đàn ông, làm ơn đừng trách người khác, đừng nhỏ nhặt, làm ra vẻ đáng thương.

Làm ơn đừng nghĩ đến cái gì là viết về cái đó.

Và chớ tiếc rẻ đôi chút cảm động bé nhỏ, đôi chút thương xót nhỏ nhoi.

Bạn phải tin vào cái đẹp, tin vào hơi ấm, vào lòng tin con người, sự tự trọng của mỗi người, bạn hãy giữ gìn những phẩm chất xưa cũ này. Tôi không muốn bạn bốc đồng, vô vị, mù mờ, chà đạp chính mình và làm thương tổn người khác. Bạn không nên nhào nặn đời bạn thành một đống hỗn độn tổng hợp đủ thứ.

Khi bạn thay đổi con người bạn, hãy cố nâng niu những giá trị bản thân, cho dù bạn biết rõ, không phải ai cũng ưa những gì bạn đang có.

Làm ơn đừng chấp nhận thỏa hiệp với những con người đang ngụy trang là họ thức thời, cấp tiến. Họ chỉ là những kẻ vô công rồi nghề đang tìm cách biện minh cho sự thua kém của bản thân họ. Sự mạnh mẽ, bản lĩnh đàn ông nằm ở tận trong trái tim bạn, bạn có sức mạnh và vẻ đẹp từ trong tim, từ niềm tin mà dù thời gian và tuổi trẻ có trôi qua cũng không khuất phục được.

Bạn không có quyền ngồi trong cái tháp ngà của trường học, rồi bảo tôi yêu thế giới này tươi đẹp. Bạn phải nhìn thấy cái đen tối của thế giới, sự bẩn thỉu của cuộc đời, sự xấu xa của con người, sau đó mới nói rằng tôi vẫn yêu thế giới này, tôi vẫn yêu cuộc sống và tôi sống.

Tuổi trẻ ngắn ngủi thế, nhưng đừng sợ tuổi già.

Đôi khi, bạn có thể dừng lại nghỉ ngơi, nhưng đừng quỳ xuống.

Khi đi một con đường, bạn chớ ngoái đầu nhìn lại, hoặc tự hỏi, mình đang làm cái gì?

Khi đau và nhục, đàn ông có thể khóc và gào. Khóc đi, rồi rửa mặt, vỗ má mình, rồi áp má mình để trên gương mặt bạn có một nụ cười. Chứ bạn đừng dụi mắt hay lấy tay lau nước mắt. Bởi có thể sớm mai bạn sẽ mang một đôi mắt trũng và sưng vì khóc. Chớ để sớm mai ai cũng nhận ra bạn từng khóc.

Đàn ông hãy xác định cho mình một mục tiêu xa hơn và một lộ trình dài hơn. Hãy nhớ thỉnh thoảng ngửa đầu nhìn trời xanh, và lúc nhìn lên trời xanh hãy nhớ cúi xuống nhìn đất dưới chân mình.

Vào bất kỳ lúc nào, bất kỳ người nào hỏi bạn, bạn yêu mấy lần, đáp án của bạn phải luôn là Hai.

Một lần, cô ấy yêu tôi nhưng tôi không cảm xúc, một lần là tôi yêu cô ấy nhưng không được đáp lại. Hãy luôn nhớ rằng, tình yêu đẹp vẫn luôn đang đợi bạn ở lần yêu sau. Nên đừng luyến tiếc, đừng để một người đàn bà nào có cơ hội làm bạn bị tổn thương tới lần thứ hai.

Làm đàn ông, đừng giao du với văn nghệ sĩ hay bọn văn sĩ trẻ, cũng như đừng làm bạn với những kẻ bất đắc chí, thiếu tâm huyết với đời, cũng tuyệt đối không được bạn bè với những người đàn ông không có nghề nghiệp chính thức, kiêm quá nhiều nghề.

Cũng đừng yêu người phụ nữ nào hy sinh vì bạn. Khi có một cô nàng tự chà đạp bản thân nàng, tự hy sinh, tự chịu thiệt vì bạn, bạn chớ nên vì thế mà cảm động hoặc yêu kẻ lụy tình ấy. Bởi một người đàn ông nghiện hút trộm cắp đầy mình thân với bạn, có thể kẻ nghiện hút trộm cắp tiếp theo sẽ là chính bản thân bạn. Tình yêu cũng tương tự như vậy, khi một người phụ nữ vì yêu mà cầm dao cứa tay mình đau, có thể kẻ tiếp theo bị nàng cứa chính là bạn.

Không bao giờ đặt niềm tin vào một gã đàn ông chỉ định giao du với mình bạn chứ không cho bạn biết hắn đang chơi bời với những bạn bè nào khác.

Khi một cô nàng định gọi bạn là “anh yêu, baby, chồng yêu ơi”, bạn hãy bắt buộc cô nàng gọi bạn bằng tên bạn, bởi bạn là một người đàn ông, bạn không phải thú cưng của ai.

Khi một người đàn ông hoặc một người đàn bà tự nhiên không tới tìm bạn nữa, bạn hãy dứt khoát đừng gọi tới làm phiền họ.

Đừng tin những kẻ dùng tiểu xảo trong tình yêu. Và đừng ác miệng sau khi chia tay người tình. Nghe lời khuyên của người khác, nhưng đừng hối hận, bởi hối hận chưa từng mang lại cho đàn ông bất cứ thứ gì hay ho.

Đàn ông thì không xé ảnh, đốt thư, xé nhật ký, làm những việc mà chỉ diễn viên ba xu trên phim truyền hình mới làm. Bởi bạn tin vào tình yêu. Tin rằng trên đời vẫn còn những người đàn ông tốt và những người phụ nữ tốt đẹp, có thể họ cũng chưa kết hôn, họ cũng vẫn đang vượt trùng trùng biển người trong đời để tìm đến bạn. Nên đừng nói những câu đại loại như: “Thời này làm gì có đàn bà tử tế” hoặc “Làm gì có đàn ông tốt!”. Những câu như thế thường làm người ta hiểu rằng, bạn đã no xôi chán chè, hời hợt với vô số người, vơ đũa cả nắm và không hề sống nghiêm túc, chưa trưởng thành.

Hãy yêu tiền, yêu vật chất, dùng tiền để sống cho ra sống. Nhưng vẫn hiểu rằng những giá trị tinh thần cũng quan trọng biết bao. Và con người bạn, một người đàn ông đầy sức sống, háo hức sống vẫn luôn có giá trị và đẹp đẽ hơn những đồng hồ hàng hiệu, thời trang, phụ kiện sành điệu bạn đang mang. Nếu đã hơn hai mươi tuổi nhưng mỗi phút bạn sống, bạn vẫn phải ngửa tay xin tiền bố mẹ, thì những tiền bạc bạn có, đồ hiệu bạn mặc chỉ làm cho sự vô liêm sỉ của bạn nổi bật hơn mà thôi. Nên đồ hiệu không làm bạn có giá hơn. Bản thân người đàn ông không có giá trị bản thân, thì dù có bọc vàng, được bố mẹ nâng đỡ sự nghiệp chức này tước kia, cũng vẫn chỉ là một kẻ ăn bám bọc vàng. Một con lừa dù có đóng yên cương vàng khối cũng không thể trở thành tuấn mã.

Bạn còn trẻ, có thể chưa đủ tuổi để bắt đầu một sự nghiệp riêng, một tương lai huy hoàng. Nhưng bạn đã đủ tuổi thành niên, nên ít nhất, cũng không thể làm một cái gánh nặng đeo trên lưng bố mẹ, để bố mẹ mất hai mươi năm nuôi dạy, cái gánh nặng đã sống ký sinh trên lưng chỉ nặng thêm và nhiều đòi hỏi hơn.

Bạn đừng tưởng bạn trẻ, bạn làm một kiểu tóc có màu khác người, mặc một bộ quần áo dở nam dở nữ Unisex, rồi phun lên người một thứ mùi nước hoa, thì người khác sẽ tôn trọng bạn. Cái ngước nhìn của người khác không mang ý trầm trồ ngưỡng mộ, mà là cái nhìn khi đi ngang qua sở thú. Rất nhiều đàn ông khác chỉ bởi họ được giáo dục tốt nên họ sẽ không bày tỏ thái độ gì với bạn đâu, họ sẽ tôn trọng sự “cá tính” của bạn, nhưng không có nghĩa rằng, họ không nhận ra sự xấu xí của người đàn ông trước mặt.

Xin bạn đừng coi rẻ những người lao động nghèo. Đừng xấu hổ vì phải làm việc nặng nhọc. Đất không bẩn, mồ hôi không hôi hám. Xin hãy tôn trọng những người có thể không giàu bằng bạn, nhưng họ đang nuôi cả gia đình bằng đôi tay lương thiện và cần cù của họ. Bạn tôn trọng họ, bạn mới biết giá trị của bạn nằm ở đâu.

Làm đàn ông, hãy tha thứ, nhưng đừng quên. Và hãy khoan dung với cả thế giới cũng như với chính bản thân bạn. Để luôn tự nhủ rằng, ta là đàn ông, ta xứng đáng để có được những thứ tốt đẹp hơn.

--

Đôi nét về tác giả:


Lý Khai Phục từng là Phó tổng giám đốc Microsoft toàn cầu trong thập kỷ 90, rồi đảm nhận Phó tổng giám đốc Google châu Á năm 2005. Ông sinh năm 1961 tại Đài Bắc, thường gây sóng gió bởi những phát ngôn sáng suốt nhưng ngôn từ trần trụi khó nghe.

Bài học của chim sẻ

Chim sẻ bay về Nam tránh rét nhưng trên đường thời tiết khắc nghiệt, lạnh quá bay không nổi,

rơi xuống bờ mương chờ chết.

Bò đi qua ị một bãi lớn vào chỗ sẻ nằm. Sẻ ấm lên tỉnh dậy, tuy vậy bị mắc kẹt trong đống kứt,

nó liền cất tiếng hót để hy vọng ai ngang qua sẽ nghe thấy và cứu nó. 

Mèo đi qua, nghe thấy sẻ, nhấc nó ra khỏi đống kứt. Rồi cho tọt sẻ vào mồm và ăn thịt.

Bài học 1: Không phải thằng nào ỉa lên đầu mình cũng 

là kẻ thù

Bài học 2: Không phải thằng nào kéo mình ra khỏi đống

cứt cũng là bạn

Bài học 3: Khi đang ngấp ngụa trong kứt thì nên câm 

mồm lại 

Bài học 4: Ở đời có cực nhiều thằng ăn "bẩn"


Thật là hay và ý nghĩa !!!

Một cậu bé tiến đền gần tiệm thuốc tây và dùng một thùng các-tông cứng (loại để đựng các lon soda) đặt ngay bên dưới chân máy điện thoại công cộng. Rồi cậu ta leo lên đứng trên thùng các-tông để có thể với đến những nút bấm trên điện thoại. Cậu nhấn vào bảy con số.

Người chủ tiệm thuốc tây quan sát và lắng nghe cuộc đàm thoại.

Cậu bé hỏi:

– Thưa bà, bà có thể dành cho tôi công việc cắt cỏ cho thảm cỏ của bà không?

Người phụ nữ trả lời:

– Tôi đã có người cắt cỏ cho thảm cỏ của mình rồi.

Cậu bé nói:

– Thưa bà, tôi sẽ cắt thảm cỏ của bà với giá bằng phân nửa giá của người đang cắt cỏ cho bà bây giờ.

Người phụ nữ đáp lại:

– Tôi rất hài lòng với người đang cắt cỏ cho thảm cỏ của mình.

Cậu bé tỏ ra kiên nhẫn hơn và nói:

– Thưa bà, thậm chí tôi sẽ quét dọn lề đường và lối đi bộ cho bà, và những việc khác nữa. Vào chủ nhật bà sẽ có một thảm cỏ đẹp nhất trong tất cả các thảm cỏ của bãi biển North Palm ở Florida này.

Và người phụ nữ vẫn từ chối.

Cậu bé nở nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt và gác máy điện thoại.

Người chủ tiệm thuốc nãy giờ lắng nghe tất cả nội dung cuộc đàm thoại, đi đến bên cậu bé và nói:

– Này cháu, chú thích thái độ của cháu, chú thích tinh thần lạc quan đó và muốn dành cho cháu một công việc.

Cậu bé đáp lại:

– Cảm ơn chú, nhưng cháu chỉ là đang kiểm tra lại khả năng làm việc của mình và chất lượng công việc mà cháu đang làm mà thôi. Cháu chính là người đang làm việc cho người phụ nữ mà cháu đã nói chuyện lúc nãy.

Chúng ta có bao giờ đủ dũng cảm để tự đánh giá được chính mình?

Thứ Năm, 7 tháng 7, 2011

Những bài học ngụ ngôn trong kinh doanh

Bài học sâu sắc
Tiến sĩ Vương An là một nhân vật được ca ngợi trong giới kinh doanh Mỹ. Anh ta bắt đầu với 600 đôla, mà bây giờ số vốn kinh doanh đã lên đến hàng tỷ.
'Bài học' lớn nhất ảnh hưởng tới cả đời anh ta là khi còn 6 tuổi. Một hôm, Vương An ra ngoài nhà chơi, lúc đi qua một cây lớn thì bỗng có gì rơi vào đầu. Cậu bé An giơ tay ra tóm lấy, thì ra là tổ chim. Sợ cứt chim làm bẩn quần áo, cậu ta vội vứt tổ chim xuống đất, thấy một con chim sẻ lăn ra kêu chíp chíp. Cậu ta thích quá, quyết định mang nó về nuôi, thế là đem theo cả tổ chim về nhà. Về tới cửa nhà, bỗng Vương An nhớ ra rằng, mẹ không cho phép nuôi động vật nhỏ trong nhà. Cậu nhẹ nhàng đặt con chim sẻ ngoài cửa, rồi vội vào xin phép mẹ. Do cậu bé cứ khẩn nài mãi, người mẹ mới phá lệ, đồng ý với yêu cầu của con trai. Vương An phấn khởi chạy ra cửa, thì không ngờ chẳng thấy chim sẻ đâu nữa, chỉ có con mèo đen đang còn liếm mép ở đó. Hoá ra khi cậu vào xin mẹ, thì con chim sẻ non đã bị mèo đen ăn gọn rồi! Vì việc này mà Vương An buồn rất lâu.
Bài học kinh doanh: Khi thấy sự việc đã đúng thì quyết không do dự, cần phải lập tức có hành động phù hợp.
"Chó và Chuột"
Một lũ chuột trèo lên bàn định ăn vụng thịt, không ngờ lại khiến con chó nằm cạnh bàn thức giấc. Chúng bèn dịu ngọt thương lượng với chó:
- Nếu anh im lặng thì bọn tôi sẽ chia cho anh một miếng thịt. Chó nghiêm mặt, từ chối thẳng thừng: - Bọn mày mau cút đi. bà chủ thấy thịt mất thì chắc chắn sẽ nghi ngờ ta. Lúc đó, thì ta lại trở thành miếng thịt trên bàn chứ trả chơi!
Bài học kinh doanh: Đừng hợp tác với kẻ muốn lật đổ bạn! Khi họ hứa cho bạn một chút lợi ích, thì sau đó bạn mất rất nhiều thứ.
Cá kiếm và mèo
Cá kiếm có bộ răng rất chắc và sắc. Vào một ngày nọ, nó bỗng giở chứng, đòi hỏi “tuyệt kỹ” của mèo là bắt chuột.
Mèo ngạc nhiên hỏi:
- Cái gì? Ôi, bạn thân mến của tôi, anh có thể làm được việc đó sao?
- Bắt chuột thì có gì ghê gớm. Ngoài biển tôi chả bắt cá lô suốt ngày sao?
- Thôi được, anh đừng quên là tôi đã cảnh cáo anh rồi đấy.
Nói rồi mèo và cá kiếm mò vào kho và mai phục.
Chỉ một lúc sau mèo đã bắt được chuột. Sau khi chơi đùa thoả thích rồi ăn một bữa no nê, mèo ta mới nhớ đến cậu bạn cá kiếm của mình. Khốn khổ thay, lúc đó cá kiếm đã bị chuột gặm hết cả đuôi, chỉ còn thở thoi thóp. Thấy vậy, mèo bèn đỡ cá kiếm dậy, thả nó trở lại biển khơi.
Bài học kinh doanh: Mọi người thường nói, người ngoài thì đừng có nói đến chuyện trong nghề. Trên thương trường cũng có rất nhiều công ty cho rằng đã làm rất tốt trong lĩnh vực của mình rồi, và muốn lấn sân sang lĩnh vực khác mà không tự trang bị cho mình kỹ năng cạnh tranh cơ bản. Bởi vậy, thất bại là điều không thể tránh khỏi.
Quan huyện
Ngày xưa, có viên quan nọ về nhận chức ở Kinh Châu. Tại đó thường có một con hổ dữ, từ trên núi xuống bắt người và súc vật ăn thịt.
Dân chúng cầu xin viên quan tìm cách bắt hổ. Viên quan nọ bèn sai khắc, chữ to mệnh lệnh của mình: “Cấm hổ vào thành” trên vách núi cao. May thay, gặp đúng dịp đó con hổ dữ kia dời khỏi Kinh Châu. Ông ta rất đắc ý, cho rằng mệnh lệnh của mình quả thực hiệu nghiệm.
Không lâu sau, ông ta được phái tới nhận chức ở nơi khác. Dân chúng nơi này rất hung dữ, bất trị. Viên quan nghĩ, lệnh của mình đã cấm được cả hổ dữ, thì lý gì lại không cấm được người! Nghĩ vậy, ông ta bèn ra lệnh cho lính lại, theo kiểu chữ to mà đã khắc lệnh của ông lên vách núi cao. Kết quả là dân không trị được, còn viên quan thì mất chức vì... không quản được dân.
Bài học kinh doanh: Rất nhiều công ty đều có lịch sử kinh doanh thành công và kiếm được nhiều lợi nhuận từ biện pháp đó. Nhưng khi một môi trường mới xuất hiện, tâm lý tiêu dùng thay đổi, thì bí quyết thành công kia lại trở lên lỗi thời.
Bài học cần rút ra là: Công ty nào cũng có phương thức kinh doanh riêng, nhưng khi thị trường thay đổi, thì công ty cũng phải điều chỉnh cách thức kinh doanh sao cho phù hợp với hoàn cảnh mới. Bởi vì thị trường luôn luôn đúng!
Bầy cừu và những con sói
Có một người chăn cừu quyết định đưa đàn cừu của mình lên sống ở phía bắc. Lúc đầu, khí hậu rất thích hợp cho đàn cừu, nên chúng sống rất phởn phơ, thoải mái. Cũng chính vì thế mà lũ cừu trở lên lười biếng.
Rồi mùa đông đến, nhiệt độ xuống rất thấp, khiến lũ cừu không thể chịu đựng nổi, nhiều con đã chết rét. Người chăn cừu rất lo lắng. Anh ta suy nghĩ mãi, rồi đưa ra một giải pháp có vẻ liều lĩnh: thả vài con sói vào bầy cừu. Lúc này, bầy cừu cảm thấy tính mạng của chúng đang bị đe doạ nên không ngừng chạy chốn sự truy đuổi của bầy sói. Chính sự vận động ấy đã giúp chúng chống lại cái rét, và số cừu chết ít hơn trước đây khá nhiều.
Bài học kinh doanh: Có thể thấy, chính những mối nguy hiểm lại khiến chúng ta sống tốt hơn. Một công ty cũng vậy, chỉ có thể sống mạnh mẽ hơn khi luôn có ý thức về nguy cơ trong công việc để không quá chìm đắm trong thành công.
Tiết kiệm ánh sáng mặt trời
Một công ty kinh doanh quốc tế nổi tiếng tuyển nhân viên nghiệp vụ với mức lương vô cùng hấp dẫn. Có rất nhiều người đến xin thi tuyển. Trong số đó có một ứng viên trẻ tuổi có điều kiện rất tốt, tốt nghiệp ở một trường đại học danh tiếng, lại có kinh nghiệm làm việc ba năm ở một công ty nước ngoài.
Vì vậy khi đứng trước ban tuyển dụng, anh tỏ ra rất tự tin.
Vị chủ khảo bắt đầu hỏi anh: - Công việc cụ thể của anh khi ở công ty nước ngoài là gì?
- Tôi nghiên cứu trồng rau xanh.
- Vậy theo anh, đối với một nhân viên nghiệp vụ thì khách hàng quan trọng hay sản phẩm quan trọng? Anh thanh niên suy nghĩ một lúc rồi nói:
- Tôi nghĩ khách hàng là quan trọng.
Chủ khảo nhìn anh ta một lần nữa rồi hỏi: - Anh nghiên cứu rau xanh thì cũng biết là trong các loại rau, cây đuôi chồn chủ yếu được xuất khẩu sang Nhật. Trước đây tiêu thụ rất tốt, sản xuất bao nhiêu thì tiêu thụ bấy nhiêu. Nhưng mấy năm trở lại đây, các công ty nước ngoài lại không đặt hàng nữa. Theo anh là vì sao?
- Vì rau không tốt!
- Anh thử nói xem vì sao lại không tốt. - Ừm...Người thanh niên dừng lại trong giây lát rồi tiếp tục
- Vì chất lượng không tốt. Chủ khảo nhìn lại anh ta rồi nói:
- Tôi dám khẳng định là anh chưa từng ra ruộng rau! Người thanh niên nhìn vị chủ khảo, im lặng trong ba mươi giây, không tỏ vẻ đồng ý hay phản đối phán đoán vừa rồi, mà hỏi lại:
- Ngài có thể nói là tại sao ngài lại biết tôi chưa từng ra ruộng rau được không?
- Nếu anh đã từng đến ruộng rau thì anh phải biết tại sao rau lại không tốt. Thời gian thu hoạch cây đuôi chồn tốt nhất là trong vòng trên dưới mười ngày. Lúc đó cây đang xanh tươi nhất và cũng ngon nhất, thu hoạch sớm cũng không được, mà muộn cũng không được. Sau đó, phải để dưới đất phơi nắng một ngày, ngày hôm sau lại lật lên và phơi tiếp một ngày nữa để nước trong rau bốc hơi hết. Xong xuôi, sẽ bó rau thành từng bó và đóng gói. Khi sử dụng chỉ cần nhúng rau vào nước một chút là được. Nhưng bây giờ, để tiết kiệm thời gian và bán được nhiều hàng, người nông dân sau khi lấy rau về không phơi nắng nữa, mà chất rau vào lò sấy. Như vậy chỉ cần có hai tiếng là rau đã khô. Cách gia công này khiến rau nhìn bề ngoài không thay đổi, nhưng khi ăn, dù có ngâm thế nào cũng vẫn cứ dai và cứng như là rau đã già, không thể ăn được. Các công ty nước ngoài sau khi phát hiện đã cảnh cáo chúng ta một lần, rồi hai lần mà tình hình vẫn không có gì tiến triển, nên họ mới quyết định không đăt hàng nữa. Anh thanh niên nghe xong, cúi đầu xấu hổ:
- Đúng là tôi chưa từng đi đến đơn vị sản xuất nên không biết được chuyện ngài vừa nói. Anh thanh niên lòng đầy tiếc nuối bước ra khỏi trụ sở công ty. Anh ta là ứng viên có nhiều triển vọng nhất, nhưng cuối cùng lại không được lựa chọn. Kết quả này chúng ta đã biết ngay sau khi ra khỏi phòng thi. Anh biết rất rõ rằng, một công ty kinh doanh quốc tế nổi tiếng như vậy sẽ không bao giờ tuyển dụng một nhân viên, tuy có kinh nghiệm làm viêc ba năm nhưng toàn đi ăn nhậu, bù khú với khách hàng, mà không hề bước chân xuống thực địa như anh. Anh cũng giống như những người nông dân muốn có nhiều cây đuôi chồn kia, muốn tiết kiệm hai ngày phơi nắng, nhưng cuối cùng chính họ hoá ra lại bị...' phơi áo'.
Bài học kinh doanh: Kinh nghiệm không hẳn là đồng nghĩa với năng lực. Năng lực chỉ thuộc về những người chăm chỉ làm việc và biết suy nghĩ trước sau thật thấu đáo.

Thứ Ba, 31 tháng 5, 2011

Hãy tìm cho mình một Mentor để thành công !

Bài viết dưới đây xin được mượn lại từ chị Trần Thu Phượng trên mạng xã hội hoclamgiau.vn . Chân thành cảm ơn chị vì bài viết hay và ý nghĩa.

 " Mỗi sáng tôi thức dậy, tôi thường biết ơn cuộc sống theo cách của mình, tôi thường cầu mong những điều tốt lành nhất cho tôi và cho những người thân yêu của tôi. Sau đó tôi sẽ nói cám ơn tới người vợ của tôi. Sau đó nữa, tôi sẽ nói cám ơn tới một người nào đó mà tôi muốn bày tỏ lòng biết ơn chân thành của tôi đến với họ vì một lý do nào đó.

Ngày hôm nay, tôi đã bảy tỏ lòng biết ơn chân thành ấy đến một người. Đó là một người Thầy, một người đàn anh, một người bạn của tôi. Người đó đã có ảnh hưởng làm thay đổi rất nhiều cuộc đời của tôi, anh đã truyền cho tôi nhiều năng lượng và trí tuệ giúp tôi nhận ra và tạo ra những điều kỳ diệu từ chính bản thân mình. Anh hơn tôi 4 tuổi. Mặc dù tôi biết anh chừng hơn một năm nay, thế nhưng tôi và anh chưa từng là bạn trong thế giới thực. Tôi thường xuyên đến các buổi hội thảo và huấn luyện mà anh tổ chức và chính anh là diễn giả, người huấn luyên. Anh là người bạn tư tưởng của tôi. Anh và tôi là những người bạn trong vũ trụ. Tôi luôn coi anh là một Mentor (người dẫn dắt) của mình. Anh là người miền Nam. Người ta gọi anh là Quách Tuấn Khanh – diễn giả số một Việt Nam.

Mentor là người đã trải nghiệm thành công những gì bạn đang muốn đạt được và hướng dẫn lại cho bạn. Mentor có thể là sách, băng đĩa, các buổi hội thảo, huấn luyện, những câu chuyện thành công của những người thành đạt, có thể là một người cụ thể ở gần bạn. Trong thể thao, Mentor có thể là huấn luyện viên. Trong giáo dục truyền thống, mentor có thể là thầy giáo hoặc gia sư. Trong kinh doanh theo mạng, Mentor là người bảo trợ... Cách nhanh nhất để thành công đó là tìm cho mình một Mentor là người đã thành công rồi mà bạn tin cậy, người đó sẵn sàng hướng dẫn cho bạn. Điều duy nhất bạn nên làm đó là hãy cởi mở và làm theo hướng dẫn.

Tôi biết anh Khanh trong một buổi hội thảo của anh vào đầu năm 2010 (hơn một năm trước). Lúc đó tôi đang kẹt cứng với một đống những rắc rối trong công việc kinh doanh của mình. Năm 2009, tôi đang là một CEO trong một công ty thiết kế lớn ở Việt Nam, tôi cũng có một khoản tiền tiết kiệm và tôi bắt đầu gây dựng công việc kinh doanh riêng của mình. Thế nhưng chừng 6 tháng sau đó, tôi thất bại hoàn toàn. Tôi xoay sở các kiểu và làm hết việc này đến việc khác mà vẫn không thấy khởi sắc. Tôi mắc kẹt. Vào thời điểm này, tôi đã gặp anh. Tôi theo tất cả các buổi hội thảo của anh ở Hà Nội, đến nay cũng chừng được một năm. Tôi học được rất nhiều bài học quý giá từ anh. Nhờ anh mà tôi đã khơi thông được toàn bộ suy nghĩ của mình và gây dựng lại một công việc kinh doanh mới mẻ, hứng khởi và trôi chảy. Anh đã giúp tôi làm thế nào để ý thức và tiềm thức hài hòa với nhau để tạo ra sức mạnh không giới hạn trong bản thân mình, làm thế nào để kết nối trí thông minh vô hạn của mình với Vũ trụ để thu hút được mọi điều mình muốn có trong đời.

Hiện nay tôi đang cung cấp rất nhiều giá trị hữu ích trên internet cho những người bạn ở Việt Nam và những người bạn trên toàn thế giới. Thông qua sức mạnh của internet, tôi đang giúp mọi người bỏ thuốc lá ngay và mãi mãi bằng lập trình ngôn ngữ tư duy và thể dục. Tôi cũng đang cung cấp rất nhiều các bản thiết kế đồ gỗ cho những người bạn cần nó ở Mỹ, Canada, Nam Mỹ, Liên Hiệp Anh, Nam Phi, Úc, Ấn Độ, họ cũng là những người bạn trên internet của tôi. Thông qua những việc đó, tôi cũng đang viết sắp xong cuốn sách đầu tiên của mình. Nó có tên là “Bỏ thuốc lá ngay và mãi mãi bằng NLP và thể dục (Tôi đã bỏ thuốc lá mãi mãi và thành công bền vững như thế nào và bạn cũng có thể làm được như vậy)”. Sang năm 2012, tôi có kế hoạch xuất bản nó dạng eBook tiếng Anh và tôi sẽ tiếp thị nó ra thị trường toàn cầu. Tôi cũng sẽ đưa nó vào Amazon.com và ClickBank.com. Và nó sẽ trở thành cuốn sách International Bestseller theo cách mà tôi muốn. Tôi hoàn toàn có thể làm được điều đó. Tôi cũng sẽ xuất bản nó bằng tiếng Việt ở Việt Nam và tôi sẽ tiếp thị nó đến với nhiều người. Hiện nay, tôi đang trong một công việc kinh doanh đầy ý nghĩa, đầy đam mê và hứng khởi.

Những gì tôi đang làm cũng rất bình thường và giản dị. Thế nhưng đối với tôi, đó là những điều kỳ diệu vì mới chỉ 6 tháng trước đây tôi đang mắc kẹt và bế tắc. Tôi không nghĩ rằng tôi có thể làm được điều này. Tôi muốn chia sẻ với bạn tôi đã học được điều gì và làm thế nào tôi có thể khơi thông toàn bộ năng lượng của mình để gây dựng một công việc kinh doanh mới từ con số không và thu hút được điều mình muốn. Và những bài học mà tôi học được từ anh Quách Tuấn Khanh – Mentor của tôi

1. Đến bao giờ bạn sẽ kiếm được tiền?

Đây là câu hỏi quan trọng mà ai trong tất cả chúng ta đều muốn có câu trả lời. Đây cũng là bài học then chốt mà tôi học được từ anh, nhờ bài học này mà công việc kinh doanh của tôi được xoay chuyển sang một hướng mới tốt đẹp.

Chỉ cho đến khi bạn thôi không kiếm tiền nữa thì bạn mới bắt đầu thu hút được tiền. Để thu hút được nhiều tiền, bạn phải tập trung vào năng lượng mà tiền đại diện. Nghĩa là bạn phải xây dựng được một nguồn năng lượng mà năng lượng ấy sẽ thu hút được tiền bạc.

Vậy nguồn năng lượng đó là gì: Giá trị, sự rõ ràng, sự thoải mái

Cũng từ bài học này mà tôi không còn xoay sở các cách để kiếm tiền nữa. Tôi bắt đầu tập trung xây dựng giá trị cho mình. Tôi bắt đầu trả lời câu hỏi:

Làm thế nào để mình có giá trị cho người khác và tạo ra ngày càng nhiều giá trị cho người khác?

Làm thế nào để đem những giá trị ấy đến phục vụ ngày càng nhiều người hơn?


Tôi cũng bắt đầu trở nên rõ ràng hơn. Tôi viết ra được những bản mục tiêu thật cụ thể và rõ ràng, tôi viết ra rất rõ ràng những điều tôi muốn và tôi lập những kế hoạch cụ thể cho tháng và những bản kế hoạch cụ thể cho ngày và những cam kết thực hiện. Bởi chỉ khi nào đường đi của năng lượng trong bạn phong quang và rõ ràng, bạn mới có thể thu hút được những điều mình muốn. Nghĩa là chỉ khi nào bạn gửi đi những thông điệp thật rõ ràng, bạn mới nhanh chóng có được những phản hồi mà bạn muốn

Tôi cũng viết ra được bản triết lý, sứ mệnh, tư tưởng cốt lõi và phương thức hành động cho bản thân. Nếu bạn chưa có điều này tôi khuyên bạn nên làm ngay đặc biệt trước khi bạn có một công cuộc kinh doanh. Bởi không phải lúc nào bạn cũng biết mình phải làm gì, nhiều lúc bạn rơi vào cảm giác hoài nghi, lo sợ thì những gì bạn đã viết đó sẽ là một sức mạnh vô hình để dẫn dắt bạn đi tiếp. Nó cũng chính là bản thông điệp rõ ràng mà bạn gửi đi cho người khác và cho vũ trụ. Nó rõ ràng và bạn nhanh chóng được đáp ứng. Giờ đây nó đã trở thành sức mạnh của tôi. Sức mạnh dẫn dắt hành động và sức mạnh thu hút những gì tôi muốn.

Trước đây, khi đang rất mệt mỏi để toan tính cho công việc kinh doanh, tôi rất bất ngờ khi anh Khanh nói với chúng tôi rằng: “Chỉ khi nào bạn thoải mái bạn mới có thể thu hút được sự giàu có. Tiền thích sự thoải mái. Tiền thích sự thăng hoa”. Hồi đó tôi không hiểu vì sao lại như vậy. Bởi thói quen của tôi từ khi còn nhỏ đó là sự thành công phải gắn liền với áp lực, phải có áp lực thì tôi mới thấy tôi đang tồn tại và được làm một cái gì đó. Bài học của anh Khanh làm tôi muốn thay đổi, tôi cũng chán ngấy phải mệt mỏi vì những lo toan tính toán mà cũng chẳng có mấy kết quả. Và tôi làm theo cách anh dạy. Đúng thật, bạn chỉ có thể thành công khi bạn bước vào một công cuộc kinh doanh đầy đam mê, hứng khởi, thoải mái và thăng hoa. Chỉ cho đến khi tinh thần tôi thấy thoải mái, mọi mong muốn của tôi được rõ ràng, tiềm thức và ý thức mới hài hòa với nhau để trí thông minh vô hạn kết nối với vũ trụ, tôi mới tìm ra con đường đi mới. Tôi có rất nhiều suy nghĩ sáng suốt và đúng đắn vào thời gian này. Tôi cũng có những đáp án đúng đắn sau một đêm ngủ ngon giấc. Và mọi việc cứ khởi sắc dần lên.

2. Bạn có phải là người thành công


Thông thường chúng ta có một suy nghĩ rằng người thành công phải là người giàu có, phải có địa vị xã hội, phải có chức vụ, có lương cao, mua được nhà, mua được xe, ăn mặc hàng hiệu, hay đi du lịch... Tôi cũng từng suy nghĩ như vậy, những suy nghĩ này đã là một thói quen của tôi, nó từng có trong tiềm thức của tôi, nó đến từ những câu chuyện trong gia đình, những câu chuyện mà cha tôi hay kể để khuyên bảo và muốn chúng tôi làm theo, từ bạn bè và những người xung quanh, từ truyền thông… Nhưng cái khiến chúng ta mắc kẹt đó là khi chúng ta chưa có những cái đó chúng ta lại nghĩ rằng chúng ta chưa phải là người thành công.

Vậy chúng ta có phải là người thành công không?

Câu trả lời thật tuyệt vời: “Chúng ta đã là người thành công rồi”


Trong một buổi huấn luyện, anh Khanh đã giúp chúng tôi nhận ra điều này. Chúng ta đã thành công ngay từ khi chúng ta được sinh ra. Tạo hóa đã tạo ra chúng ta độc nhất vô nhị, không ai có thể giống ta từ giọng nói, mắt, mũi, mồm, chân, tay … Ngày hôm ấy chúng tôi mỗi người được viết ra năm thành công trong cuộc đời và chia sẻ với nhau. Thậm chí chúng tôi có thể viết ra năm thành công trong một ngày và chia sẻ với nhau. Chúng tôi thăng hoa. Anh còn cho chúng tôi biết rằng tạo hóa tạo ra chúng ta để là người thành công và cũng giao cho chúng ta sứ mệnh chia sẻ những thành công ấy cho những người khác.

Thành công là một quá trình chứ không phải là một điểm đến vậy hà cớ gì lại đợi đến lúc có được một cái gì đó mới là thành công. Nếu bạn muốn thành công, hãy thành công ngay từ bây giờ hãy nuôi dưỡng thành công và luyện tập nó như một thói quen hàng ngày từ những việc nhỏ nhất. Bất cứ thành công nào của bạn dù chỉ như “gọt vỏ quả cà chua trong vòng 1 phút” cũng có thể chia sẻ với người khác và mọi người đang mong muốn bạn làm điều đấy.

Thành công là thói quen

Thành công nuôi dưỡng thành công


Cũng từ việc thay đổi quan niệm này mà tôi đã khám phá ra được nguồn năng lực vô hạn trong chính mình mà trước đây tôi không hề để ý đến nó hay nghĩ rằng mình không có hay cứ đi tìm ở đâu mà không thấy. Nó đã ở trong chính tôi. Buổi hội thảo ngày hôm ấy chúng tôi đã thăng hoa, ngay sau khi rời khỏi buổi hội thảo về nhà. Tôi quyết định thay đổi. Tôi mang một nguồn năng lượng mới của một người thành công vào giấc ngủ và hy vọng rằng sáng hôm sau tiềm thức sẽ cho tôi đáp án đúng. Sáng hôm sau thức dậy tôi đã nhớ đến một trải nghiệm thành công trong cuộc đời tôi. Tôi nhận ra tín hiệu của việc tôi đang thu hút được một điều gì đó. Tôi thúc đẩy và ra quyết định luôn.

Tôi đã từng trải nghiệm thành công trong việc bỏ thuốc lá từ năm 2004 – 2006 sau 10 năm nghiện ngập, tôi bỏ thuốc lá vĩnh viễn bằng NLP (lập trình ngôn ngữ tư duy) và xây dựng thói quen thể dục, đọc sách. Cũng từ đó tôi biết đến NLP và thay đổi toàn diện cuộc đời. Tôi nhận ra rằng vũ trụ đã trao cho tôi sứ mệnh phải chia sẻ điều này với nhiều người và tôi quyết định lập ngay một blog, tôi quyết định viết một cuốn sách và lập kế hoạch để làm thế nào đó đưa nó đến với nhiều người đang muốn bỏ thuốc lá, bỏ uống rượu, cai nghiện, bỏ thói quen xấu để thay đổi cuộc đời trên toàn thế giới. Tôi đã từng trải qua 2 năm cai nghiện thuốc lá với nhiều thất bại cay đắng. Tôi rất hiểu những người đang cai thuốc họ nghĩ gì và cần gì. Tôi muốn giúp họ chân thành.

Nếu thêm một người biết đến cuốn sách của tôi, thêm một người biết đến tôi. Thêm một người thừa nhận nó có ích cho họ, tôi lại tạo thêm được giá trị và giá trị của tôi cũng được tăng thêm. Và khi tôi có giá trị lớn cho nhiều người, tôi sẽ thu hút được nhiều tiền bạc và sự thành công – đó là cách của tôi.

Thế là xong. Mọi bế tắc trong tôi đã bước đầu khai thông. Đến nay tôi đã viết gần xong cuốn sách của mình, tôi đang tiếp thị các blog của mình ra thị trường toàn cầu, mỗi blog là một công cụ để tôi đem giá trị của mình phục vụ mọi người. Tôi cũng đang nhận được nhiều phản hồi tốt đẹp. Tôi thấy mình ngày càng có ý nghĩa và ngày càng có giá trị hơn cho người khác. Tôi đang trong quá trình thu hút được điều mình muốn. Vậy mà mới chỉ cách đây vài tháng trở về trước, tôi không bao giờ hình dung ra việc mình có thể viết được một cuốn sách nhất là cuốn sách ấy lại có giá trị cho nhiều người.

Mọi bế tắc của tôi đã được khai thông nhờ “Mentor”. Và để thành công trong cuộc đời bất cứ ai cũng cần có Mentor. Mentor là người đã trải nghiệm thành công những gì bạn đang muốn đạt được và hướng dẫn lại cho bạn. Mentor của tôi đó là sách, băng đĩa, các buổi hội thảo, huấn luyện. Và bây giờ tôi đã tìm thấy cho mình một mentor bằng xương bằng thịt, bằng “tiếng Việt”. Đó là anh Khanh. Anh đã giúp tôi nhận ra và khai phá nguồn sức mạnh vô hạn đã từng ngủ quên trong tôi, anh đã truyền cho tôi nhiều năng lượng và trí tuệ. Tôi biết ơn anh nhiều lắm! Chân thành gửi lời cám ơn tới anh và chúc anh mọi điều tốt lành và như ý!

PS: Không thể kể hết những gì tôi đã học được từ anh, không thể kể hết những gì anh đã dạy cho tôi và bao nhiêu người khác giúp chúng tôi thay đổi toàn diện cuộc đời.

Hôm nay là sinh nhật của tôi, cũng như mọi ngày, tôi thức dậy nhờ chuông báo thức, tôi bày tỏ lòng biết ơn cuộc sống theo cách của mình.

Ngày hôm nay đặc biệt hơn mọi ngày, trong 3 năm trở lại đây, cứ mỗi khi tôi thêm một tuổi, tôi lại nói với mình như thế này: “Chào tuổi mới của Vanh! Thêm một tuổi mới mình phải tạo ra nhiều giá trị hơn và đem đến với nhiều người hơn!”

Hồi còn ngoài 20 tuổi, tôi không quan tâm tới việc quản lý thời gian, tôi nghĩ thời gian không bao giờ cạn. Bây giờ ngoài 30 tuổi, tôi mới thấy quý trọng thời gian, tôi đặc biệt quan tâm tới việc quản lý thời gian. Mỗi phút giây tôi sống và làm việc đều gắn liền với những mục đích có ích của mình. Bây giờ tôi cũng hiểu cái duy nhất mà tôi sở hữu trong cuộc đời này đó là từng khoảnh khắc sống của tôi. Tôi hiểu rằng tôi chỉ được sống một lần và tôi phải sống có ích và có giá trị cho ngày càng nhiều người. Tôi muốn tạo ra ngày càng nhiều hơn giá trị có ích cho người khác và tôi sẽ chủ động đem nó tới ngày càng nhiều người. Đó là cách mà tôi muốn sống. Chỉ có như vậy tôi mới thấy mình xứng đáng được sinh ra trên đời. Chỉ có như vậy tôi mới thấy mình nắm bắt được cơ hội được sống một lần duy nhất trên đời.

Trước đây tôi có một nỗi sợ đó là “nỗi sợ chết”. Bây giờ tôi mới hiểu rằng ý nghĩa của việc mình sống ở trên đời quan trọng hơn nhiều cái chết. Chúng ta hoàn toàn có thể “Bất tử” nếu chúng ta muốn. Nếu trong cuộc đời bạn có thể tạo ra nhiều thật nhiều giá trị hữu ích cho thật nhiều người khác, những giá trị ấy cứ lưu truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác thì bạn sẽ được Bất Tử.

Hãy tìm cho mình một Mentor để thành công và sau đó hãy trở thành một Mentor! Đó là ý nghĩa và món quà của cuộc sống."

Thứ Ba, 3 tháng 5, 2011

Một câu chuyện đáng để suy ngẫm !!!

NGHỆ THUẬT ĂN MÀY 

Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố.

Câu chuyện bắt đầu như thế này.

Tôi xách túi đồ nhãn hiệu Levi's ra khỏi Plaza rồi đứng lại ở cửa chờ bạn. Một tay ăn mày chuyên nghiệp phát hiện ra tôi, sán tới đứng trước mặt. Câu chuyện của tôi chỉ có thế thôi. Thế nhưng tay ăn mày đã dạy tôi một bài học kinh tế còn sâu sắc hơn một khoá học tại chức kinh tế ở trường. Tôi kể câu chuyện này chính bởi ý nguyện của tay ăn mày đó.

- Xin anh... cho tôi ít tiền đi! - Tôi đứng đó chả có việc gì nên tiện tay vứt cho hắn đồng tiền xu, rồi bắt chuyện cùng nhau.

Ăn mày rất thích kể lể.

- Tôi chỉ ăn mày quanh khu mua sắm này thôi, anh biết không? Tôi chỉ liếc một phát là thấy anh ngay. Đi mua Levi's ở Plaza chắc chắn nhiều tiền...

- Hả? Ông cũng hiểu đời phết nhỉ! - Tôi ngạc nhiên.

- Làm ăn mày, cũng phải ăn mày cho nó có khoa học. - Ông ta bắt đầu mở máy.

Tôi ngẫm nghĩ một lát, thấy thú vị bèn hỏi:

- Thế nào là ăn mày một cách khoa học?

Tôi nhìn kỹ ông ta, đầu tóc rối bù, quần áo rách nát, tay gầy giơ xương, nhưng lại sạch sẽ.

Ông ta giảng giải:

- Ai chẳng sợ và ghét ăn mày, nhưng tôi tin anh không ghét tôi, tôi đoan chắc điều đó. Đấy là điểm tôi khác biệt với những thằng ăn mày khác.

Click here to view full size

Tôi gật đầu đồng ý, đúng là tôi không ghét ông ta, nên tôi đang nói chuyện với ông ta đấy thôi.

- Tôi biết phân tích SWOT, những ưu thế, bất lợi, những cơ hội và nguy cơ. Đối mặt với những thằng ăn mày là đối thủ cạnh tranh của tôi, ưu thế (Strengths) của tôi là tôi không làm người ta phản cảm, lánh sợ. Cơ hội (Opportunities) và nguy cơ (Threats) thì chỉ là những yếu tố điều kiện bên ngoài thuộc về hoàn cảnh, có thể là dân số ở đây đông hay vắng, thành phố có quyết định chỉnh trang đô thị, dẹp hè phố chăng...

- ...???

- Tôi đã từng tính toán rất cụ tỉ (cụ thể và tỉ mỉ) rằng, khu vực thương mại này người qua lại đông, mỗi ngày khoảng mười nghìn người, nghèo thì nhiều lắm, nhưng người giàu còn nhiều hơn. Trên phương diện lý luận thì giả như mỗi ngày tôi xin được mỗi người một đồng xu một nghìn đồng, thì mỗi tháng thu nhập của tôi đã được ba trăm triệu đồng. Nhưng thực tế thì đâu phải ai cũng cho ăn mày tiền, mà một ngày làm sao tôi đi xin được mười nghìn lượt người. Vì thế, tôi phải phân tích, ai là khách hàng mục tiêu của tôi, đâu là khách hàng tiềm năng của tôi.

Ông ta lấy giọng nói tiếp:

- Ở khu Plaza này thì khách hàng mục tiêu của tôi chiếm khoảng 30% số lượng người mua sắm, tỉ lệ thành công khoảng 70%. Lượng khách hàng tiềm năng chiếm khoảng 20%, tỉ lệ thành công trên đối tượng này khoảng 50%. Còn lại 50% số người, tôi chọn cách là bỏ qua họ, bởi tôi không có đủ thời gian để tìm vận may của mình với họ, tức là xin tiền họ.

- Thế ông định nghĩa thế nào về khách hàng của ông? - Tôi căn vặn.

- Trước tiên, khách hàng mục tiêu nhé. Thì những nam thanh niên trẻ như anh đấy, có thu nhập, nên tiêu tiền không lưỡng lự. Ngoài ra các đôi tình nhân cũng nằm trong đối tượng khách hàng mục tiêu của tôi, họ không thể mất mặt trước bạn khác phái, vì thế đành phải ra tay hào phóng. Rồi tôi chọn các cô gái xinh đẹp đi một mình là khách hàng tiềm năng, bởi họ rất sợ bị lẽo đẽo theo, chắc chắn họ chọn cách bỏ tiền ra cho rảnh nợ. Hai đối tượng này đều thuộc tầm tuổi 20-30. Nếu tuổi khách hàng nhỏ quá, họ không có thu nhập, mà tuổi già hơn, thì họ có thể đã có gia đình, tiền bạc bị vợ cầm hết rồi. Những ông chồng đó biết đâu có khi đang âm thầm tiếc hận rằng không thể ngửa tay ra xin tiền của tôi ấy chứ!

- Thế thì mỗi ngày ông xin được bao nhiêu tiền?

- Thứ hai đến thứ sáu, sẽ kém một chút, khoảng hai trăm nghìn. Cuối tuần thậm chí có thể 4-500 nghìn.

- Hả? Nhiều vậy sao?

Thấy tôi nghi ngờ, ông ta tính cho tôi thấy:

- Tôi cũng khác gì anh, tôi cũng làm việc tám giờ vàng ngọc. Buổi sáng từ 11h đến tối 7h, cuối tuần vẫn đi làm như thường. Mỗi lần ăn mày một người tôi mất khoảng 5 giây, trừ đi thời gian tôi đi lại, di chuyển giữa các mục tiêu, thường một phút tôi xin được một lần được một đồng xu 1 nghìn, 8 tiếng tôi xin được 480 đồng một nghìn, rồi tính với tỉ lệ thành công 60% [(70%+50%)÷2] thì tôi được khoảng 300 nghìn.

Chiến lược ăn mày của tôi là dứt khoát không đeo bám khách chạy dọc phố. Nếu xin mà họ không cho, tôi dứt khoát không bám theo họ. Bởi nếu họ cho tiền thì đã cho ngay rồi, nếu họ cho vì bị đeo bám lâu, thì tỉ lệ thành công cũng nhỏ. Tôi không thể mang thời gian ăn mày có giới hạn của tôi để đi lãng phí trên những người khách này, trong khi tôi có thể xoay ngay sang mục tiêu bên cạnh.

Trời, tay ăn mày này có đầu óc quá đi, phân tích như thể giám đốc kinh doanh hoặc giám đốc tiếp thị vậy.

- Ông nói tiếp đi! - Tôi hào hứng.

- Có người bảo ăn mày có số may hay xui, tôi không nghĩ thế. Lấy ví dụ cho anh nhé, nếu có một thanh niên đẹp trai và một phụ nữ xinh đẹp đứng trước cửa shop đồ lót mỹ phẩm, thì anh sẽ chọn ai để ăn mày?

Tôi ngẫm nghĩ rồi bảo, tôi không biết.

- Anh nên đi đến xin tiền anh thanh niên kia. Vì đứng bên anh ta là một phụ nữ đẹp, anh ta chẳng lẽ lại không cho ăn mày tiền. Nhưng nếu anh đi xin cô gái đẹp, cô ta sẽ giả vờ là ghê sợ anh rồi lánh xa anh.

Thôi cho anh một ví dụ nữa: Hôm nọ đứng ở cửa siêu thị BigC có một cô gái trẻ tay cầm túi đồ vừa mua từ siêu thị, một đôi nam nữ yêu nhau đang đứng ăn kem, và một anh chàng đóng bộ công chức chỉnh tề, tay xách túi đựng máy tính xách tay. Tôi chỉ nhìn họ ba giây, sẽ không ngần ngừ bước thẳng tới mặt cô gái trẻ xin tiền, cô gái cho tôi hẳn hai đồng xu, nhưng ngạc nhiên hỏi tôi tại sao chỉ xin tiền có mỗi cô ta. Tôi trả lời rằng, cái đôi tình nhân kia đang ăn, họ không tiện rút ví ra cho tiền, anh kia trông có vẻ lắm tiền, trông như sếp nhưng vì thế trên người họ thường không có sẵn tiền lẻ. Còn cô vừa mua sắm ở siêu thị ra, cô tất còn ít tiền thừa, tiền lẻ.

Chí lý, tôi càng nghe tay ăn mày nói càng tỉnh cả người ra.

- Cho nên tôi bảo rồi, tri thức quyết định tất cả!

Tôi nghe sếp tôi nói bao lần câu này, nhưng đây là lần đầu tôi nghe một thằng ăn mày nói câu này.

- Ăn mày cũng phải mang tri thức ra mà ăn mày. Chứ ngày ngày nằm ệch ra ở xó chợ, cầu thang lên đường vượt giao lộ, xin ai cho được tiền? Những người đi qua giao lộ, chạy qua cổng chợ đều vội vàng hoặc cồng kềnh, ai ra đấy mà chơi bao giờ, ra đấy xin chỉ mệt người. Phải trang bị tri thức cho chính mình, học kiến thức mới làm người ta thông minh lên, những người thông minh sẽ không bao giờ ngừng học hỏi kiến thức mới. Thế kỷ 21 rồi, bây giờ người ta cần gì, có phải là cần nhân tài không?

Có lần, có một người cho tôi hẳn 50 nghìn, nhờ tôi đứng dưới cửa sổ gào: "Hồng ơi, anh yêu em", gào 100 lần. Tôi tính ra gọi một tiếng mất 5 giây, thời gian cũng tương tự như tôi đi ăn mày một lần, nhưng lợi nhuận đạt được chỉ 500 đồng, còn kém đi ăn mày, thế là tôi từ chối.

Ở đây, nói chung một tay ăn mày một tháng có thể đi xin được một nghìn hoặc tám trăm lần. Người nào may mắn thì cùng lắm đi xin được khoảng hai nghìn lần. Dân số ở đây khoảng ba triệu, ăn mày độ chục anh, tức là tôi cứ khoảng mười nghìn người dân mới ăn mày một người. Như thế thu nhập của tôi ổn định, về cơ bản là cho dù kinh tế thế giới đi lên hay đi xuống, tình hình xin tiền của tôi vẫn ổn định, không biến động nhiều.

Trời, tôi phục tay ăn mày này quá!

- Tôi thường nói tôi là một thằng ăn mày vui vẻ. Những thằng ăn mày khác thường vui vì xin được nhiều tiền. Tôi thường bảo chúng nó là, chúng mày nhầm rồi. Vì vui vẻ thì mới xin được nhiều tiền chứ.

Click here to view full size

Quá chuẩn!

- Ăn mày là nghề nghiệp của tôi, phải hiểu được niềm vui do công việc của mình mang lại. Lúc trời mưa ít người ra phố, những thằng ăn mày khác đều ủ rũ oán trách hoặc ngủ. Đừng nên như thế, hãy tranh thủ mà cảm nhận vẻ đẹp của thành phố. Tối về tôi dắt vợ và con đi chơi ngắm trời đêm, nhà ba người nói cười vui vẻ, có lúc đi đường gặp đồng nghiệp, tôi có khi cũng vứt cho họ một đồng xu, để thấy họ vui vẻ đi, nhìn họ như nhìn thấy chính mình.

- Ối ông cũng có vợ con?

- Vợ tôi ở nhà làm bà nội trợ, con tôi đi học. Tôi vay tiền ngân hàng mua một căn nhà nhỏ ở ngoại thành, trả nợ dần trong mười năm, vẫn còn sáu năm nữa mới trả hết. Tôi phải nỗ lực kiếm tiền, con tôi còn phải học lên đại học, tôi sẽ cho nó học Quản trị kinh doanh, Marketing, để con tôi có thể trở thành một thằng ăn mày xuất sắc hơn bố nó.

Tôi buột miệng:

- Ông ơi, ông có thu nhận tôi làm đệ tử không?

Thứ Hai, 4 tháng 4, 2011

Đây là câu chuyện khiến tôi xúc động sau mỗi lần đọc lại !!!

" Đó là một cuộc chạy đua tại địa phương - cuộc đua mà chúng tôi đã phải tập luyện gian khổ để được tham dự. Vết thương mới nhất ở chân của tôi vẫn chưa kịp lành. Thật sự tôi đã phải tự đấu tranh xem tôi có nên tham gia cuộc đua không. Nhưng cuối cùng thì tôi cũng đang chuẩn bị tham dự vòng chạy 3,200m.
"Chuẩn bị... sẵn sàng..." Tiếng súng lệnh vang lên và chúng tôi xuất phát. Những đứa con gái khác đều chạy trước tôi. Tôi nhận ra rằng tôi đang cà nhắc một cách đáng xấu hổ ở đằng sau mọi người và tôi càng ngày càng xa ở sau.
Người chạy đầu tiên đã về đích trước tôi đến hai vòng chạy. "Hoan hô!" Đám đông hét lớn. Đó là tiếng hoan hô lớn nhất mà tôi từng nghe ở một cuộc đua.
"Có lẽ mình nên bỏ cuộc," tôi thầm nghĩ khi tôi cà nhắc tiếp. "Những người kia không muốn chờ để mình chạy tới đích." Nhưng cuối cùng thì tôi cũng quyết định chạy tiếp. Hai vòng chạy cuối cùng tôi đã chạy trong đau đớn. Tôi quyết định không tham gia chạy vào năm tới. Thật không đáng, dù cho chân của tôi có khỏi hay không. Tôi cũng không thể thắng nổi cái cô bé đã thắng tôi đến hai lần.
Khi tới đích, tôi nghe tiếng hoan hô - cũng lớn như lần trước khi cô bé kia tới đích. "Có gì vậy?" Tôi tự hỏi. Tôi quay lại nhìn và thấy bọn con trai đang chuẩn bị vào vòng chạy. "Đúng rồi, họ đang hoan hô mấy đứa con trai."
Tôi đang chạy thẳng vào nhà tắm thì có một cô gái đâm sầm vào tôi. "Oa, bạn thiệt là có lòng dũng cảm!" cô gái đó nói với tôi.
Tôi nghĩ thầm "Lòng dũng cảm? Cô này chắc nhầm mình với ai rồi. Tôi thua mà!"
"Nếu tôi thì đã không thể chạy nổi hai dặm như bạn vữa làm. Tôi chắc sẽ bỏ cuộc ngay từ vòng đầu tiên. Chân bạn có sao không? Chúng tôi đã hoan hô cổ vũ bạn đó. Bạn có nghe không?"
Tôi không thể tin nổi. Một người lạ hoắc lại hoan hô tôi - không phải vì cô ấy muốn tôi thắng, mà vì cô ấy muốn tôi tiếp tục mà không bỏ cuộc. Tôi lại lấy lại được niềm hy vọng. Tôi quyết định sẽ tham gia kỳ thi đấu năm tới. Một cô gái đã lấy lại cho tôi ước mơ của mình."


Đã có những lúc tôi nghĩ rằng chẳng có ai quan tâm và lo lắng cho mình, tôi giam mình trong cái vỏ bọc do chính mình tạo ra, những nỗi niềm cứ òa về, ngập tràn trong tâm trí, và như thế tôi lại thích cái cảm giác cô đơn, thích được ở 1 mình. Bây giờ vẫn vậy, cuộc sống đã có nhiều đổi thay, tôi đã có những suy nghĩ khác nhưng bây giờ tôi hiểu rằng, tôi phải tự lực cánh sinh, sống cuộc sống của riêng mình, và tự nhủ trong lòng mình rằng: KHÔNG NGỪNG BƯỚC TỚI. Cuốc sống có gian nan, vất vả tới đâu, tôi vẫn sẽ phải cố gắng và yêu quý chính bản thân mình, chinh cuộc sống này,...